nguồn https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=379401598902030&id=328154444026746
PLATON (427-347 TCN)
Sau khi toà tuyên án có tội và mời ông tự định một hình phạt để thay
thế bản án tử hình mà bên nguyên đề nghị, Socrate yêu cầu được phụng
dưỡng tại công đường thành quốc.
Thưa quý công dân Athènes, lời
tuyên án vừa rồi của quý vị không làm Socrate phẫn nộ bao nhiêu vì nhiều
lý do, trong đó phải nói rằng nó không bất ngờ chút nào đối với kết cục
tôi chờ đợi. Điều còn làm tôi ngạc nhiên hơn là sự chênh lệch giữa hai
số phiếu; thú thật rằng tôi không ngờ mình bị kết án bởi một đa số yếu
như thế, bởi vì nếu tôi tính đúng, chỉ cần có sự xê dịch của 30 phiếu là
trắng án. Như vậy, tôi có thể tự hào đã thoát tay Mélètos, không những
thế, hiển nhiên là nếu Anytos và Lycon đã không cùng đứng lên để buộc
tội, thì y đã phải trả 1000 đrắc tiền phạt vì không hội đủ một phần năm
tổng số phiếu[1].
Dù sao, Mélètos đã khép Socrate vào tội chết.
Tốt thôi! Về phần tôi, thưa quý công dân Athènes, tôi phải tự kết mình
vào tội gì? Hiển nhiên phải là một tội tương xứng với điều tôi đáng
hưởng – song đấy là điều gì? Nhục hình nào, hình phạt nào tôi đáng nhận
hưởng? Tôi, kẻ không ngừng tự đặt cho mình nguyên tắc suốt đời phải xem
thường, thay vì háo hức tìm kiếm như bao kẻ khác, hoặc của cải tư lợi,
hoặc quyền chức chính trị hay phẩm hàm quân sự, hoặc bất cứ thứ danh
vọng nào khác. Tôi, kẻ chưa bao giờ tham gia một âm mưu hay toan tính
đảng phái nào vốn tràn ngập nền cộng hoà này, tự nghĩ mình quá lương
thiện để có thể vong thân trong loại manh động ấy. Tôi, kẻ đã gác qua
một bên ngay cả sinh kế khi tự thấy làm thứ công việc ấy mình chẳng hữu
ích gì cho cả quý vị lẫn bản thân, mà chỉ giữ lại mối bận tâm duy nhất
là mang đến cho mỗi cá nhân quý vị điều tôi xem là nghĩa vụ cao quý
nhất: khuyến khích từng người khoan bận bịu về những gì chỉ tùy thuộc
quý vị một cách ngẫu nhiên trước khi lo nghĩ đến phần tinh anh của mình,
đến điều có thể giúp quý vị sống đời đạo hạnh và hiểu biết, khoan đôn
đáo chuyện thành quốc trước khi lo nghĩ về thành quốc, và luôn luôn giữ
nguyên tắc cùng trật tự ấy trong tất cả mọi lĩnh vực còn lại?
Thưa
quý công dân Athènes, đấy là hành trạng của Socrate, và nó xứng đáng
được hưởng gì, nếu quý vị thực là người công chính? Một phần thưởng, hơn
thế nữa, một phần thưởng thích đáng với tôi[2]. Mà cái gì có thể tương
xứng với một ân nhân nghèo túng của quý vị, cần có đủ rảnh rỗi để chỉ
chăm lo đến việc khuyên nhủ quý vị một cách bổ ích thôi? Thưa quý đồng
hương, đối với một người như vậy, chẳng có chi thích đáng hơn là được
chiêu đãi tại công đường thành quốc[3]. Và chắc chắn là xứng đáng hơn
bao lực sĩ đã thắng giải đua ngựa, hoặc đua xe hai ngựa hay bốn ngựa
trong các kỳ thi điền kinh ở Olympie, bởi vì họ chỉ mang lại cho quý vị
chút hạnh phúc hời hợt bên ngoài, trong khi tôi chỉ cho quý vị đâu là
chân hạnh phúc, và họ có phương tiện sống trong khi tôi chẳng có chi cả.
Vậy thì, nếu phải tuyên cáo điều tôi đáng nhận hưởng một cách hoàn toàn
công chính, xin nói thẳng với tất cả mọi người: tôi xứng đáng được
phụng dưỡng tại công đường thành quốc.
Nói như thế, có thể Socrate
tôi sẽ bị buộc tội đã ngạo mạn thách thức quý vị, như khi bài bác chuyện
van xin than khóc ban nãy. Nhưng không phải thế đâu, thưa quý đồng
hương; đây mới là lý do thực sự. Tôi hoàn toàn tự biết mình chưa hề làm
điều gì bất công với ai một cách cố ý, nhưng quý vị từ chối tin tôi, bởi
vì chúng ta có quá ít thời giờ để bàn cãi. Nếu luật pháp thành quốc đòi
hỏi phải xét xử loại tội phạm có cơ dẫn đến án tử hình ít ra trong vài
ngày như ở nhiều nơi khác, hẳn tôi đã có thể đánh đổ những điều vu khống
thâm căn cố đế trong tâm trí quý vị, thay vì đành chịu không thuyết
phục nổi quý vị trong vài giờ như ở đây. Biết chắc rằng mình chưa bao
giờ làm hại ai, có lý nào bây giờ Socrate tôi lại tự làm hại chính mình,
không những thú nhận đáng bị trừng phạt, mà còn tự đề nghị cho mình cả
hình phạt nữa. Nhưng có gì đáng sợ mới được cơ chứ! Bản án tử mà Mélètos
đòi chụp lên đầu tôi chăng, khi tôi đã nói rằng chưa biết cái chết sẽ
là điều lành hay dữ, phúc hay họa, hung hay kiết? Chẳng lẽ để tránh nó,
bây giờ tôi lại đi chọn và bắt mình chịu đựng một hình phạt mà tôi biết
chắc chắn là điều hung!
Gông cùm ư? Nhưng tại sao Socrate lại phải
sống trong tù, làm tôi mọi cho mười một viên cai ngục[4] thay phiên nhau
thị uy sai khiến? Chịu tiền phạt và ngồi tù cho đến khi trả hết nợ
chăng? Thế thì cũng chẳng khác chi, vì tôi làm gì có tiền để trả. Đi đày
ư? Có thể là quý vị chấp thuận đấy, nhưng phải thật là tham sinh úy tử
đến độ đui mù tôi mới có thể nghĩ rằng người xứ khác có thể chịu đựng
được dể dàng nếp sống và cách nói năng của mình, trong khi chúng đã trở
thành sai quấy và ghê tởm đến độ ngay cả kẻ đồng hương như quý vị mà còn
không chịu đựng nổi và nay tìm cách khai trừ. Socrate tôi đâu mù quáng
đến mức ấy, thưa quý công dân Athènes. Mà quả thật, đấy sẽ là một cuộc
đời chao ôi là đẹp đối với tôi, nếu phải rời bỏ quê hương vào tuổi này
để lang thang hết thành nọ đến xứ kia và sống như kẻ phát vãng. Bởi vì
tôi biết rằng, đi đến đâu, lớp trẻ cũng sẽ đến nghe tôi như ở đây; và
nếu tôi xua đuổi thì chính họ sẽ nhờ người lớn tuổi hơn trục xuất tôi;
còn nếu như tôi không xua đuổi, bố mẹ hay thân nhân họ rồi cũng sẽ mượn
cớ bảo vệ họ để đòi trục xuất.
Đến đây, có người sẽ nói với tôi: Này
Socrate, khi sang đất khách, bộ ông không ngồi yên một chỗ và câm miệng
lại được sao? Nhưng đấy mới chính là điều tôi không thể nào làm cho
phần đông quý vị hiểu được. Bởi vì nếu tôi lại trả lời rằng làm như thế
là bất tuân lời Thần, và vì vậy tôi không thể nào ngậm miệng yên vị một
chỗ, quý vị sẽ không tin mà còn tưởng tôi giễu cợt. Hơn nữa, nếu tôi còn
nói thêm rằng bàn luận mỗi ngày về đức hạnh và những điều quý vị vẫn
thường nghe tôi phát biểu là điều lợi ích và hạnh phúc nhất trong đời
người, rằng phải tự xét mình và xét người bởi vì sống không xét nghiệm
không đáng gọi là sống, thì quý vị lại càng không tin nữa. Tuy nhiên, nó
là sự thật đấy, thưa quý đồng hương, dù chẳng dễ gì mà thuyết phục quý
vị.
Mặt khác, Socrate không có thói quen tự xử mình đáng nhận
bất cứ tai vạ nào. Nếu giàu có, tôi sẵn sàng nộp món tiền phạt đến mức
phải trả, bởi vì nó cũng chẳng hại gì[5]. Nhưng trong hoàn cảnh hiện
nay... tôi không làm gì ra tiền, trừ phi quý vị chỉ phạt tôi đến mức có
đủ sức trả; và vì tôi chỉ trả nổi cao lắm là 1 min, tôi đề nghị trả 1
min tiền phạt. Dù rằng Platon đứng kia, cùng với Criton, Critobule và
Apollodore muốn tôi trả đến 30 min và sẵn sàng bảo đảm. Vì vậy, tôi tự
kết án phải trả 30 min tiền phạt[6], và xin giới thiệu với quý vị những
người bảo lãnh hoàn toàn có khả năng thanh toán.
PHẦN BA
Sau khi lại bị kết án tử hình với một đa số cao hơn, Socrate phát biểu
với những kẻ đã kết tội và những người bênh vực ông trong phiên xử.
Thưa quý công dân Athènes, chỉ vì thiếu kiên nhẫn, quý vị đã tạo cơ hội
cho người đời bêu rếu nền cộng hoà; họ sẽ nói rằng quý vị đã giết
Socrate, một người hiểu biết, bởi vì dù không đúng họ cũng sẽ nói tôi là
người hiểu biết để sỉ nhục quý vị nặng nề hơn nữa. Chỉ cần chờ thêm ít
lâu, cái chết của tôi tự khắc sẽ đến, bởi vì nhìn xem, tôi đã ở vào tuổi
gần đất xa trời rồi. Tôi không chê tất cả mọi người ở đây như thế, mà
chỉ riêng những kẻ đã khép tôi vào tội chết. Và cũng chỉ với họ thôi,
tôi xin nói tiếp đôi điều sau đây.
Có lẽ quý vị nghĩ rằng
Socrate đã bị kết tội vì không tìm ra lời lẽ, thứ lời lẽ có đủ sức
thuyết phục quý vị, nếu như tôi tin rằng bổn phận của mình là phải làm
hết mọi cách, kể lể đủ chuyện hòng thoát chết. Không phải thế đâu, thưa
quý đồng hương. Tôi không thiếu lời lẽ mà chỉ thiếu trâng tráo: tôi bị
kết tội vì không chịu nói những điều tai quý vị đã quen nghe, vì không
muốn than khóc và hạ mình làm những chuyện hèn hạ mắt quý vị đã quen
thấy. Đối với tôi, nguy nan phải đương đầu không thể là lý do để làm
điều bất xứng với một con người tự do, và ngay cả đến lúc này, tôi không
hề hối tiếc đã tự bênh vực như vừa rồi; thà chết mà tự vệ như tôi đã
làm còn hơn là sống sót nhờ một bài tự biện hèn hạ. Khi đứng trước toà
cũng như lúc lâm trận, dù là tôi hay ai khác cũng không được phép dùng
bất cứ phương tiện nào để thoát chết. Ai cũng biết rằng muốn cứu thân
mình nơi trận địa chẳng có chi là khó, chỉ cần vất bỏ vũ khí và van xin
kẻ đuổi theo tha mạng. Cũng thế, trước mọi hiểm nguy, một khi đã nhất
quyết nói và làm bất cứ chuyện gì, người ta có thể tìm ra nghìn cách
xoay xở hầu tránh cái chết.
Có điều, thưa quý công dân
Athènes, tránh cái chết không phải là điều khó nhất, tránh cái ác còn
khó hơn bội phần, bởi vì tội ác chạy nhanh hơn cả tử thần[7]. Vì vậy,
người già cả nặng nề như Socrate mới bị đứa chậm chân bắt kịp, trong khi
kẻ buộc tội tôi, nhẹ nhàng và khoẻ khoắn hơn, đã bị đứa nhanh chân là
tội ác túm lấy. Giờ đây tôi sẽ ra đi, với án tử hình của toà án này;
nhưng rồi họ cũng sẽ ra đi, đeo theo tội bất công và độc ác của toà án
chân lý. Tôi giữ lấy hình phạt của tôi, họ giữ lấy tội trạng của họ. Có
lẽ sự việc đã tiến triển đúng như nó phải xảy ra, và đối với tôi, không
thể nào suôn sẻ hơn.
Như vậy, mọi việc đã an bài. Nhưng hỡi những kẻ
kết tội Socrate, đây là điều tôi báo trước với quý vị, bởi vì hiện tôi
đang ở vào cảnh ngộ đọc được tương lai rõ nét nhất của người sắp lìa
đời. Xin cảnh báo rằng, ngay sau khi giết tôi, quý vị sẽ phải chịu một
hình phạt độc địa hơn cả cái án chết mà quý vị đã buộc vào tôi. Thật ra,
quý vị chỉ giết tôi để tự giải thoát khỏi cái gánh nặng rất khó chịu là
cứ phải xét nghiệm đời mình; nhưng rồi xem, tôi nói trước rằng những gì
sắp xảy ra sẽ hoàn toàn trái ngược với điều quý vị hy vọng. Quý vị sẽ
phải đương đầu với một số người khảo hạch đông đảo mà quý vị không ngờ
rằng cho đến nay tôi vẫn cố cầm giữ, và càng trẻ họ càng hung hăng hơn,
càng làm quý vị khó chịu hơn[8]. Thật là sai lầm nếu quý vị nghĩ rằng
chỉ cần giết người là trốn thoát lời chê trách sống không xét nghiệm.
Cách loại bỏ sự kiểm tra ấy vừa bất chính vừa bất khả thi, cách vừa
chính đáng vừa dễ dàng là, thay vì tìm cách bịt miệng kẻ khác, hãy tự tu
thân sửa tánh. Đấy là điều tôi thấy cần cảnh báo những ai đã kết tội
tôi. Bây giờ tôi xin kiếu.
Nhưng thưa những công dân Athènes đã
bỏ phiếu xoá án tôi, Socrate sẵn sàng đàm luận tiếp với quý vị về chuyện
xảy ra, trong khi người ta chưa đưa tôi đến nơi chờ chết vì còn bận bịu
việc toà. Chúng ta hãy tĩnh tâm một lúc và dùng khoảng thời gian còn
lại để cùng đàm luận. Tôi muốn kể quý vị nghe như với bạn hữu chuyện kỳ
lạ đã xảy ra cho tôi hôm nay, và giải thích với quý bạn ý nghĩa của nó.
Vâng, thưa quý thẩm phán (khi gọi như thế, tôi chỉ trả lại quý vị một
danh nghĩa chính đáng), tôi vừa trải nghiệm điều khác thường sau. Cái
tiếng nói quỷ thần suốt đời vẫn luôn luôn văng vẳng bên tai, không bỏ lỡ
một dịp nào dù nhỏ đến đâu để can ngăn mỗi khi tôi có ý định làm điều
gì sai trái, hôm nay lại giữ im lặng, trong khi tôi phải đương đầu với
điều mà mọi người có thể và trên thực tế đều cho là nỗi bất hạnh lớn
nhất như quý vị biết đấy. Nó không cản tôi khi ra khỏi nhà sáng nay, khi
bước ra trước tòa, khi đang phát biểu hay sắp nói điều gì, dù vẫn có
thói quen ngắt lời tôi giữa chừng trong mọi hoàn cảnh bình thường khác.
Tại sao hôm nay nó lại không ngăn chận bất cứ hành động nào, lời lẽ nào
của tôi? Để tôi giải thích với quý bạn: bởi vì điều xảy ra cho tôi hôm
nay có vẻ như thật là điều lành, và hẳn là chúng ta đã sai lầm khi tưởng
rằng cái chết là nỗi bất hạnh. Đối với tôi, bằng chứng hiển nhiên là
nếu tôi lỡ làm điều chi sai trái, thì cái tiếng nói ấy đã lên tiếng cảnh
báo.
Còn vài lý do khác để nghĩ rằng cái chết là điều lành. Nó chỉ
có thể là một trong hai ngả sau: hoặc là sự hủy diệt tuyệt đối và tiêu
tan hoàn toàn của ý thức, hoặc chỉ đơn giản là sự chuyển dời của linh
hồn từ cõi này sang cõi khác như người ta nói[9]. Nếu cái chết là sự
tước bỏ mọi cảm thức, một giấc ngủ không chiêm bao, thì nó sẽ là hạnh
phúc tuyệt vời phải không quý bạn? Bởi vì, ai đó trong quý vị cứ chọn
lấy một đêm dài đẫy giấc không bị mộng mị quấy rầy, và so sánh nó với
tất cả những ngày, những đêm đã lấp đầy đời mình thử xem. Hãy suy nghĩ
rồi tự hỏi xem, liệu trong đời mình đã có được bao nhiêu lúc sung sướng,
êm ả hơn thứ đêm ấy. Tôi tin chắc rằng không chỉ người thường, mà ngay
cả bậc Đại Đế[10] cũng chẳng tìm ra bao nhiêu đâu, có thể đếm được trên
đầu ngón tay. Nếu cái chết là một giấc ngủ tương tự, tôi quả quyết nó
không phải là điều bất hạnh, bởi vì cả chuỗi thời gian vô tận dường như
chỉ thu lại còn một đêm trường.
Mặt khác, nếu cái chết là sự chuyển
dời từ trú sở này sang một cõi khác, và nếu đúng thật như người ta nói,
rằng đấy là nơi hẹn hò của bao người đã từng nghiệm trải cuộc sống trần
gian, còn có thể tưởng tượng được hạnh ngộ nào lớn hơn, thưa quý thẩm
phán? Bởi vì rốt cuộc, nếu đến cõi Hadès mà thoát khỏi tay những kẻ mệnh
danh là quan toà ở đây để gặp các vị thẩm phán đích thực, những người
được xem là luôn luôn thực thi công lý, như Minos, Rhadamanthe và
Éaque[11] hay như Triptolème và các vị bán thần khác đã từng sống công
chính suốt đời, thì cuộc hành trình này lại khốn khổ đến thế hay sao?
Chúng ta phải trả cái giá nào để được đàm luận với Orphée, Musée, với
Hésiode, Homère? Riêng tôi, nếu chết mà được như thế thật, tôi sẵn sàng
chết nhiều lần, nhất là nếu được gặp Palamède, gặp Ajax con của
Télamon[12], và tất cả những người thời xưa đã chết oan vì là nạn nhân
của các bản án bất công! Trò chuyện với họ, rồi so sánh những gì đã xảy
ra cho họ và cho bản thân mình, thú vị đấy chứ! Nhưng có lẽ thú vui lớn
nhất của tôi, ở đấy cũng như ở đây, vẫn lại là dùng cả đời mình vào việc
chất vấn và xem xét mọi nhân vật mà tôi gặp trên đường, để phân biệt ai
là người hiểu biết, ai là người chỉ tưởng mình thông thái mà không thực
hiểu biết. Phải trả cái giá nào, thưa quý thẩm phán, để có thể khảo sát
Agamemnon, vị tướng đã thống lãnh cả một đội quân hùng hậu như thế để
đánh thành Troie, hay Ulysse hay Sisyphe, và bao nhân vật nam nữ khác
nữa, những người mà chỉ được sống bên cạnh, được chuyện trò với họ thôi
để quan sát và tìm hiểu, cũng đã là một đại phúc không nói hết được? Ít
ra ở đấy, không ai bị kết án tử hình vì loại hành động tương tự; bởi vì
ngoài cả nghìn lợi thế đã đặt cuộc sống của họ cao hơn của chúng ta rất
xa, cư dân nơi đây còn hưởng lộc bất tử, nếu đúng như người ta nói.
Vì vậy, thưa quý thẩm phán, cả quý bạn nữa cũng nên giữ hy vọng trước
cái chết, và lấy chân lý này làm điều tâm niệm: không ác quả nào có thể
xảy đến với người thiện, dù trong đời này hay sau khi chết, vì thần
thánh không bao giờ bỏ rơi họ. Chuyện xảy ra cho tôi hôm nay không hề là
ngẫu nhiên; đối với tôi, rõ ràng rằng chết vào lúc này và thoát khỏi
mọi hệ lụy của cuộc sống là điều tốt lành nhất; chính vì thế mà cái
tiếng nói quỷ thần kia hôm nay đã im lặng. Tôi không oán hận gì mấy kẻ
đã buộc tội hay nhóm người đã kết án tôi, mặc dù ý đồ của họ là tìm cách
hãm hại tôi chứ không phải mưu cầu điều lành, và như thế tôi hoàn toàn
có lý do để trách móc họ. Tôi chỉ yêu cầu họ một điều. Khi các con tôi
khôn lớn, nếu quý vị thấy chúng tìm kiếm của cải hay bất cứ thứ chi khác
nhiều hơn là đức hạnh, hãy trừng phạt chúng bằng cách tra vấn chúng như
tôi đã hành hạ quý vị, và nếu chúng vênh váo tưởng mình đã trở thành
cái gì trong khi chúng chưa thực là gì cả, hãy làm chúng hổ thẹn vì sự
vô tâm và ngạo mạn ấy, như tôi đã dằn vặt quý vị. Nếu quý vị làm được
như thế, bố con chúng tôi xin thực lòng ca ngợi sự công chính của quý
vị.
Nhưng đã đến lúc chúng ta chia tay nhau, tôi bước vào nẻo chết,
và quý vị trở lại đường sống. Bên nào rồi sẽ nhận lấy số phần lợi hơn?
Đâu ai biết được, chỉ có thần thánh may ra.
PHẠM TRỌNG LUẬT dịch và chú thích
Nguồn :
http://amvc.fr
[1] Nếu số thẩm phán là 500 người như thông lệ, bên nguyên được 280
phiếu và bên bị 220. Chỉ cần 30 phiếu đổi chỗ là mỗi bên được 250 phiếu,
bất phân thắng bại và toà phải xử trắng án. Vì được hơn 1/3 tổng số
phiếu, Socrate cho rằng ông đã thoát tay Mélétos là kẻ buộc tội duy nhất
mà ông gọi đích danh ra đối chất. Mặt khác, nếu chia đều 280 số phiếu
bên nguyên cho 3 người buộc tội, Mélétos chỉ mang lại chưa tới 1/5 tổng
số phiếu, thua kiện và phải trả tiền phạt.
[2] Socrate sẽ đưa ra một
phản đề nghị với hai vế, cái thứ nhất tương xứng với tư cách ân nhân
thành quốc, cái thứ hai tương đương với khả năng chịu đựng của ông. Đoạn
này nói về vế thứ nhất: Socrate khẳng định ông xứng đáng được đối xử
như thượng khách hay công dân gương mẫu của Athènes.
[3] Công đường
nói đây không phải là dinh Tholos như thường bị nhầm lẫn. Dinh Tholos là
nơi nghị viên Athènes sống chung trong thời gian hành sử quyền cai trị
thành quốc. Công đường là nhà khách chung của Athènes, nơi chiêu đãi các
thượng khách, những công dân danh giá hoặc xuất sắc trong mọi lãnh vực
(thể thao, quân sự...).
[4] Số nhân viên được giao cho nhiệm vụ cai
quản ngục thất, và hành quyết tử tội khi cần. Họ được chỉ định hàng năm
và làm việc theo nguyên tắc luân phiên.
[5] Đối với Socrate, điều
hung có hại duy nhất là những gì có thể gây tổn thương cho tâm hồn, tiền
phạt do đó không thể gây thiệt hại gì cho ông.
[6] Vế thứ hai của
phản đề nghị, tương đương với khả năng chịu đựng của Socrate. Về giá trị
của 2 món tiền đề nghị: 1 min được xem là giá phải chăng để chuộc tù
binh thời đó; 30 min tương đương với của hồi môn mà 1 công dân trung lưu
có thể trả cho chị hoặc em.
[7] Đây có lẽ là một thành ngữ rất phổ biến vào thời đó.
[8] Socrate muốn cảnh báo rằng việc làm của ông sẽ ngày càng lan rộng,
triệt để hơn, và do chính các thế hệ con cháu của những kẻ đã kết án
ông đảm trách.
[9] Quan điểm đầu rất phổ biến ở Hy Lạp thời đó,
trong tác phẩm của Homère và có lẽ được đa số những kẻ xử ông chấp nhận.
Quan niệm sau có thể xuất phát từ các nhóm thiểu số chủ trương một thứ
tôn giáo huyền bí.
[10] Ở đây, từ này chỉ hoàng đế xứ Perse mà sự
giàu có và hạnh phúc giả định đã được chấp nhận rộng rãi trong dư luận
bình dân.
[11] Cả 3 đều là con của thần Zeus, là vua nơi trần thế và được xem là những thẩm phán công chính dưới Hadès.
[12] Palamède, Ajax, Télamon đều là những anh hùng chết vì bị đối xử
không công chính. Trái lại, Agamemnon, Ulysse và Sisyphe là những anh
hùng có mặt bất công. Ulysse đã giấu vàng trong lều Palamède rồi vu oan
là thông đồng với giặc, khiến Palamède bị ném đá chết. Agamemnon ban
thưởng chiến bào và vũ khí của Achille cho Ulysse thay vì Ajax, khiến
Ajax tự sát.