Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014

Thơ dâng (Targo)

2
Khi Người ra lệnh cho tôi hát
Tim tôi như muốn vỡ ra vì nỗi tự hào;
Tôi nhìn lên mặt Người
Mà lệ trào ra đôi mắt.

Tất cả những gì sai âm lạc điệu trong đời tôi
Đều đã hòa trong khúc nhạc ngọt ngào;
Và lòng ngưỡng mộ của tôi mở to đôi cánh
như một con chim hoan lạc
trong chuyến bay dài qua biển cả.

Tôi biết Người thích nghe tôi hát.
Tôi biết chỉ khi hát, tôi mới được đến trước mặt Người.
Bằng đầu chiếc cánh mở rộng của lời ca
tôi được chạm đến chân Người
nơi tôi chưa bao giờ dám ước mơ chạm tới.

Quá say sưa trong niềm vui ca hát
tôi đã quên mình, sơ suất gọi Người là bạn
trong khi Người chính là vị chúa tể của tôi.

3

Thày ơi! Con không biết thầy hát ra sao;
Nhưng con vẫn lắng nghe trong nỗi bàng hoàng im lặng.
Ánh sáng của điệu nhạc của thày soi rọi cả thế gian.
Hơi thở đầy sức sống của điệu nhạc của thầy,
nhưng mãi vẫn không sao có thể vươn lên thành tiếng.
Con muốn nói,
nhưng tiếng nói của con không chuyển thành tiếng hát
và con đã thất vọng khóc than.
Ôi, thày ơi, thày đã nhốt trái tim con
vào trong màng lưới mênh mông
của điệu nhạc của thày.

6

Hãy hái đóa hoa bé bỏng này
và cất nó đi,
xin đừng lần lữa!
Tôi e rằng không khéo rồi nó sẽ tàn
và rơi vào cát bụi.
Có thể là nó sẽ không tìm được
một chỗ đứng xứng đáng nào trong chùm hoa của Người.
Nhưng xin Người hãy đoái thương
và chạm đón nó
với bàn tay đau khổ của Người,
và hái nó đi.
Tôi lo rằng ngày sẽ tàn
Trước khi tôi hay biết
và phút hiến dâng rồi cũng trôi qua.

Dù sắc của nó cũng chẳng đậm đà
và hương của nó còn nhạt nhẽo,
xin Người hãy sử dụng đóa hoa này
và hãy hái nó đi
khi hãy còn kịp lúc.
Đứa trẻ con
súng sính trong bộ áo quần vương giả
và cổ đeo đầy chuỗi ngọc
chẳng còn thích thú gì nữa trong cuộc vui chơi;
mỗi bước chân của nó đều bị áo quần vướng víu!
Nó đứng xa cuộc đời
và ngại ngùng không cử động.
sợ áo quần có thể bị lấm bụi hoặc nhàu đi.
Người mẹ ơi,
sự ràng buộc cao sang kia thực sự chẳng hay gì,
nó ngăn cách người ta
cái quyền được vào trong hội lớn của nhân quần.

9

Dại khờ thay
kẻ tự đội mình lên trên chính vai mình!
Ôi người hành khất
đến xin ở chính cửa nhà mình!
Hãy đặt tất cả gánh nặng của ngươi
lên tay người nào có thể mang được cả,
và chớ bao giờ tiếc rẻ
nhìn lại phía sau.
Khi hơi thở của lòng dục vọng
chạm phải ngọn đèn,
nó sẽ tắt ngay lập tức.
Lòng dục vọng tầm thường dung tục -
Chớ có nhận một món quà nào
qua bàn tay ô uế của nó.
Chỉ nhận những gì
tình yêu cao cả trao cho.

10

Đây là chiếc ghế đẩu của người;
người hãy đặt chân lên,
nó là chỗ dựa cho kẻ nghèo khổ nhất,
của kẻ thấp hèn nhất và bị hắt hủi nhất.

Trái tim ta không sao có thể tìm ra
con đường dẫn đến nơi người đánh bạn
với kẻ cô đơn,
giữa kẻ nghèo khổ nhất, thấp hèn nhất và bị hắt hủi nhất.

11

Hãy từ bỏ những vòng tràng hạt,
và những lời tụng niệm, hát ca!
Ngươi thờ ai
trong cái xó tối đen, hẻo lánh này
của ngôi đền đóng kín?
Hãy mở mắt nhìn xem
có Chúa nào trước mặt ngươi đâu;
Chúa ở nơi
người nông dân đang cày mảnh đất khô cằn
và nơi người phu đường đang đập đá.
Chúa ở cùng với họ
trong nắng, trong mưa.
và quần áo của Người
cũng phủ đầy bụi bặm.
Hãy cởi chiếc áo linh thiêng,
và như Chúa, hãy đi vào trong đất bụi
Thoát tục ư?
Biết tìm sự thoát tục ở đâu?
Vị thày của chúng ta
đã mang vui vẻ vào mình
những sợi dây của sáng tạo,
người đã buộc chặt với chúng ta
mãi mãi không rời.
Hãy ra khỏi những phút giây trầm mặc,
và hãy dẹp đi tất thảy hương hoa!
Dẫu quần áo có bị rách bươm hoen ố
thì có gì đáng tiếc?
Hãy tìm đến gặp Người,
và đứng bên Người trong lao động gian lao
mồ hôi ướt trán.

12

Chuyến đi của tôi
dài trong thời gian và dài cả bước đường
Tôi ra đi
trên chiếc xe của tia sáng đầu tiên,
và tiếp tục cuộc viễn du
qua những cảnh hoang sơ của muôn vàn thế giới,
và để lại dấu chân
trên vô số tinh cầu.
Chuyến đi trăm sông nghìn suối này
là để đến sát bên Người,
và cuộc luyện tập lôi thôi, phức tạp nhất
cuối cùng đưa đến một âm thanh hết mực giản đơn.
Người du khách đã phải gõ biết bao nhiêu là cửa lạ
mới đến được nhà mình,
anh đã lang thang
qua không biết bao nhiêu là thế giới bên ngoài
để cuối cùng tìm thấy điện thờ gần gủi nhất.
Mắt tôi đã lưu lạc khắp nơi,
vừa xa, vừa rộng,
trước khi tôi nhắm lại và bảo rằng:
"Đây là chỗ của ngươi!"
Câu hỏi và tiếng kêu "Đâu, đâu nào?"
hào trong những giọt lệ của nghìn sông suối,,
và dìm cả thế gian này
trong dòng nước lũ
của niềm tin vững chắc:"Tôi đây!"

(TB) 18

Những đám mây lớp lớp ùn lên,
trời sập tối.
Ôi, tình yêu,
sao ngươi để ta đợi chờ ngoài cửa
một mình ?
Trong những giờ bận rộn công việc ban trưa
ta cùng ở với đám đông,
nhưng trong ngày lẻ loi u tối này
ta chỉ còn hi vọng ở ngươi thôi.
Nếu ngươi không cho ta nhìn thấy mặt,
nếu ngươi hoàn toàn gạt ta sang một bên,
ta không rõ vì sao
ta có thể qua được
những giờ phút mưa buồn dai dẳng này.
Ta lặng im nhìn bóng tối xa xăm trên bầu trời.
và lòng rên rỉ, lang thang
theo ngọn gió, triền miên không nghỉ.

Nếu ngươi không chịu nói
ta sẽ để lòng ta tràn ngập sự im lặng im của ngươi
và chịu đựng.
Ta sẽ lặng yên chờ đợi
như đêm kia, trong phiên gác đầy sao,
cúi đầu kiên nhẫn.
Bình minh chắc rồi sẽ đến,
bóng tối sẽ tan.
Và tiếng nói của ngươi sẽ tỏa xuống
thành một dòng vàng rực
băng qua trời thẳm.
Thế rồi những lời nói của ngươi
tung cánh bay đi
thành những khúc ca
từ mỗi tổ chim ta.
Những giai điệu của ngươi
sẽ nở thành hoa
trong cánh rừng thưa thớt của ta
Ôi, ánh sáng, ánh sáng ở đâu ?
Hãy thắp nó lên với ngọn lửa cháy bùng dục vọng !
Ngọn đèn, kia,
nhưng nó chưa hề lung linh một ánh lửa nào
Lòng ta ơi !
Có phải số phận của ngươi là như vậy ?
Đối với ngươi,
Ôi, cái chết sẽ dễ chịu hơn nhiều !
Sự khốn cùng đến gõ cửa nhà ngươi,
nó báo tin
vị chúa tể của ngươi đang thức đợi
và gọi ngươi đến nơi hẹn hò tình ái,
qua bóng tối của trời đêm.

Bầu trời nguồn nguộn mây đen
và mưa dầm rả rích.
Ta không hiểu nổi cái gì đang lay động lòng ta
Ta không hiểu được ý tình của nó
Một tia chớp lóe ra trong chốc lát
đã dồn thêm đêm tối trong mắt ta,
và lòng ta mò mẫm đi tìm con đường nhỏ,
nơi tiếng nhạc trời đêm réo gọi ta về.

Ôi, ánh sáng, ánh sáng đâu rồi ?
Hãy thắp nó lên với ngọn lửa cháy bùng dục vọng !
Trời nổi sấm,
và gió gào réo lao mình vào quãng vắng.
Đêm đen như một tảng đá đen.
Chớ để giờ khắc trôi qua trong bóng tối.
Hãy lấy cuộc đời ngươi mà thắp sáng ngọn đèn tình.

Những chướng ngại thật là dai dẳng
Vậy mà khi thử phá chúng đi
ta nghe đau nhói trong lòng.
Ta ham muốn tự do,
nhưng tưởng vọng đến nó
ta lại thấy mình xấu hổ.
Ta biết chắc
sự giàu sang là vô giá ở nơi ngươi,
và biết ngươi là người bạn quí nhất của ta,
và mà ta chẳng lòng nào xua đi
bao rác rưởi đầy ngập cả gian phòng.

Tấm vải phủ lên mình ta
là tấm vải bụi nhơ và chết chóc;
Ta ghét nó,
vậy mà ta vẫn thiết tha ôm nó vào lòng.
Nợ của ta khá lớn,
những điều sơ hở thì nhiều,
và nỗi nhục nặng nề, sâu kín;
Vậy mà khi đòi hỏi những sự tốt lành
thì ta lại run lên
vì sợ lời cầu xin kia được chấp thuận.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét