Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

Chúng ta cùng bay lên mặt trăng Aziz Nesin

Qua báo chí chúng ta biết dường như ở Mĩ có các tổ chức và các hội rất độc đáo, kiểu như "Hội những người có sáu ngón chân", "Hội những người đàn ông có cỡ chân từ 47 trở lên", "Hội những ông chồng bị vợ đánh đập hàng ngày" và vân vân...
Nhưng chúng ta đâu có kém gì họ? Đây này, mới đây nước ta đã thành lập "Hội những người bay lên mặt trăng". Và tôi thích cái hội này. Vì không nói gì đến Pari hay Nữu Ước, mà ngay cả Ankara hay In dơ mia tôi cũng không thể nào đi nổi. Cuộc hành trình dài nhất mà tôi có khả năng thực hiện là theo tuyến tàu điện Sisli -Sirkeyzhi. Vậy thì một khi tôi không có khả năng đi đâu xa thì ít nhất tôi cũng sẽ bay lên mặt trăng vậy.
Thế là tôi trở thành hội viên của "Hội những người bay lên mặt trăng". Tôi trở về nhà trong lòng tràn ngập một niềm hi vọng, sung sướng về tương lai, với một ước mơ bay lên mặt trăng. Tôi ráng sức ăn. Sau khi đã no căng bụng tôi ra ngồi cạnh lò sưởi và lập tức thiếp đi. Và tôi cảm thấy hình như dưới lớp da của tôi không còn thịt xương và máu nữa, mà thay vào đó là một thứ khí nhẹ tựa như khói lửa từ rơm. Rồi tôi bắt đầu bay lên cao, như một quả bóng bay bị thả dây ra.
-Bay đi, bố, bay đi!...
Tôi bay mỗi lúc một cao hơn...
Lúc đầu tôi bay cao hơn "giá củi", sau đó bay đó bay cao hơn "giá thuê nhà", rồi tiếp tục bay cao hơn các thứ "giá ở chợ đen".
Rồi tôi bắt đầu ngân nga một bài hát gì đó, rất tự nhiên, chẳng có một nguyên cớ gì cả.
Nhưng khi đạt tới độ cao nhất định, thì toàn bộ khí ga chứa trong người tôi bắt đầu thoát ra qua tất cả những cái lỗ trên cơ thể tôi. Tai họa... Không lấy gì làm thích thú lắm khi đã bay lên được cao như thế thì bỗng bị rơi xuống đất và điều đó cũng là điều thường xảy ra với những người đang say sưa với thành tích bỗng bị rơi xuống từ đỉnh cao quyền lực... Vì nợ nần và ăn uống tồi tệ, người tôi bị thủng nhiều chỗ đến nỗi tôi vừa che giấu được nỗi xấu hổ ở một chỗ này thì lại xuất hiện lỗ thủng ở chỗ khác...
Thế là tôi hét tướng lên:
-Cứu tôi với!...
-Hãy cắn chặt răng lại, sắp đến trăng rồi. -tôi nghe thấy một giọng nói.
-Cắn răng thì không khó, nhưng các lỗ thủng ngày càng nhiều, không thể nào bị hết được. Hãy cho người nào đến giúp tôi, không tôi rơi mất...
-Nhà nước mặt trăng đây... Chúng tôi sẽ gửi cho ông hai bao khói tàu thủy.
Nhờ sự giúp đỡ này tôi bay lên được ngay và đáp xuống mặt trăng.Những người hoàn toàn giống như chúng ta ùa ra vây xung quanh tôi.
- Nhiệt liệt hoan nghênh,
- Cảm ơn....
Người ta đặt tôi ngồi vào một cái vật gì đó. Chưa kịp chớp mắt chúng tôi đã đến một thành phố lớn. Người ta dẫn tôi vào một ngôi nhà lớn trên có treo tấm biển "Đại học tổng hợp Mặt trăng"
...................................................................................................................

Ở đây chật cứng người ...Họ ngồi rất im lặng. Người ta kéo tôi lên bục diễn đàn. Vị giáo sư nói với đám thính giả đang háo hức chờ đợi.
-Các bạn đang nhìn thấy trước mặt là người đại diện của thế giới động vật trên Trái đất mà tôi đã nói đến trong bài giảng trước. Những người đại diện của giới động vật trên Trái đất cho rằng Mặt trăng là một mảng tách ra từ Trái đất của họ. Nhưng sự thực hoàn toàn ngược lại. Cách đây 50 nghìn năm ánh sáng trên Mặt trăng số người điên và người mất trí tự nhiên tăng vọt. Chúng ta đã cho xây các nhà thương điên và lập tức những nhà thương này chật ních ngay. Và những người mất trí cứ ngày càng nhiều hơn. Điều tồi tệ hơn nữa là chúng làm hư hỏng con cái chúng ta, làm lầm lạc cả những người tỉnh táo. Và người ta tìm mọi cách để cách ly bọn chúng nhưng không có kết quả. Người ta tống chúng lên núi cao, đẩy chúng lên sa mạc, nhốt vào các trại giam cũng không ăn thua. Cuối cùng để thoát khỏi bọn người điên mất trí này người ta quyết định quẳng chúng đi một nơi xa hẳn Mặt trăng. Chúng ta bẻ một mẫu xấu xí nhất của Mặt trăng và vứt nó vào khoảng không. Thế là trái đất hình thành từ đấy.
Chúng ta ném xuống đấy những kẻ điên và mất trí. Như vậy Trái đất là một ngôi nhà điên. Từ đó chúng ta cắt đứt liên lạc với bọn người điên, cắt đứt mọi quan hệ với chúng. Để tồn tại, đám người điên cần có một bầu khí quyển hôi hám và độc hại. Vì thế khoảng không xung quanh Trái đất được chúng bao bọc bởi không khí. Và những cư dân ngày nay của Trái đất không thể sống mà không có không khí.
Những thính giả từ đầu đến giờ vẫn ngồi im lặng theo hàng lối bất ngờ đứng bật dậy, nắm chặt tay và gào lên: " Đồ vi trùng! Vi trùng!"
Vị giáo sư nói tiếp:
-Vậy là, khi vứt bỏ những người điên đi chúng ta đã ném nhầm xuống Trái đất một số người thông minh. Dần dần ở đó xuất hiện con cháu của những người thông minh này. Nhưng những con người điên rồ của Trái đất lại coi những người thông minh ấy là người điên và giam họ vào các nhà thương điên.
Đám thính giả càng sôi máu, có những tiếng hét to: "Treo cổ hắn lên, Chặt đầu hắn đi!"...
Mọi vật xung quanh trở nên hỗn loạn. Họ xông vào tôi. Có đôi tay của ai đó bóp chặt lấy cổ tôi...
Tôi đã bắt đầu phát ra những tiếng rên trước khi chết
Nhưng bỗng có người lay lay tôi: 
-Bố, bố ngáy to quá!...
Tôi mở choàng mắt. Hóa ra tôi đang thiếp đi bên lò sưởi.
-Ôi! Trái đất vẫn còn tồn tại...  Thái Hà dịch.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét