Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

Giấc mơ Mỹ (Aziz Nesin)

Giấc mơ Mỹ (Aziz Nesin)
Tôi nằm mơ thấy mình là một nhân vật quan trọng đi thăm Oasinhtơn. Những người Mỹ đã đón tôi một cách trọng thể. Đáp lời một ông chủ nào đó tôi đã đọc một bài diễn văn dài:
-Chúng tôi... Các ngài... Từ chúng tôi - gửi tới các ngài... Từ ngài đến chúng tôi... Nhờ sự giúp đỡ... Cả chúng tôi lẫn các ngài... Tất cả những gì ở nước chúng tôi...Chúng tôi và các ngài... Cùng sát cánh... Cuộc đấu tranh... Đối với các ngài... Nhân đạo... dân chủ... Chúng tôi... Tự do... Các ngài... Đô la và các ngài?... Không bao giờ!... Chúng tôi muôn năm!...
Những tràng pháo tay vang dội. Những phóng viên chớp máy lia lịa chụp hình tôi. 
Một trong những chính khách lớn của Mỹ tuyên bố:
-Lịch sử quan hệ quốc tế chưa bao giờ được nghe những lời diễn văn nào tuyệt vời hơn những lời ngài vừa phát biểu. Xin chúc mừng...
Cuộc duyệt đội danh dự bắt đầu. Tôi chào mừng, như người ta thường chúc mừng "những lực lượng vũ trang nhưng không vũ trang" của Mĩ. Nói thật, mắt tôi cứ trố ra. Bên phải tôi là những cô gái tóc vàng bốc lửa, bên trái tôi là những cô gái tóc đen khêu gợi, xa hơn chút là những quả bom khinh khí, bom cooban. Đằng sau chúng là những hoa hậu bán kem, hoa hậu bán rau, hoa hậu áo tắm, hoa hậu "câu lạc bộ người hâm mộ".
Bỗng người ta bảo tôi:
Xin mời Ngài vào Nhà trắng.
Hóa ra tôi phải chủ trì một cuộc họp báo. Những nhà báo vây quanh tôi tranh nhau hỏi.
Tôi ngăn họ lại:
-Chỉ xin các vị đừng hỏi cùng một lúc. Chúng ta không phải đang ở trong nhà tắm nữ... Xin hỏi từng người một.

Một vị tổng biên tập cộng tác cùng một lúc cho ba mươi sáu tờ báo của Mĩ muốn biết:
-Một tổng biên tập ở nước Thổ Nhĩ Kỳ của ngài viết một lúc cho bao nhiêu tờ báo?
-Ở nước chúng tôi, - tôi đáp - mỗi tờ báo đều có một tổng biên tập của mình, nhưng tất cả họ đều viết một giọng giống nhau.
-Làm sao những người khác nhau lại có thể viết cùng một giọng giống nhau?
-Thế nào là "khác nhau"? ở nước chúng tôi không có chuyện như vậy. Ở nước chúng tôi tất cả đều thống nhất, đoàn kết, vân vân và vân vân. Các vị hiểu chứ?
-Thế nước các ngài có dân chủ không?
-Dân chủ đó là cho nhân dân, vì nhân dân, từ nhân dân, trong nhân dân... và vân vân theo tinh thần như thế.
Một phóng viên của tờ báo có lượng phát hành hai triệu bản hỏi:
-Dân chúng nước ngài hiện đang quan tâm những sự kiện quan trọng nào?
-Ồ có những sự kiện như vậy nhiều lắm!... Thứ nhất là vấn đề những chiếc váy ngắn của phụ nữ. Nó làm cả nước chúng tôi náo động khiến mọi người quên đi cả chuyện thiếu đường, thiếu cà chua, dân chủ và nhiều thứ khác :-D .Thứ hai, từ bé đến lớn đều chờ đợi xem cầu thủ bóng đá Chetin có được chuyển từ đội "Fenebarche" sang đội "Vefa" không. À, suýt nữa thì quên!... Nước chúng tôi vừa đóng xong tàu thủy "Abidin Daver", nhưng xảy ra sự cố : người ta không làm sao hạ thủy được nó ra khỏi cái triền đà.
-Tại sao vậy?
-Vì đúng vào lúc giờ hạ thủy bắt đầu thì xuất hiện một diễn giả. Ông ta bắt đầu nói và nói liên tục cho đến tận lúc trời tối, khi mỡ bắt đầu khô trên các triền đà. Thế là chúng tôi làm sao cho hạ thủy chiếc tàu được.. Lúc đó chúng tôi mới quyết định: một khi đã Không làm cách nào cho tàu xuống nước được thì sẽ kéo biển vào sát bờ... (hết trích)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét